"Hà nội mùa xuân em về phố nhỏ
Hơi thở mùa đông vẫn còn đâu đó
Những hạt mưa bay vương đầy trên phố
Trên những cành đào hoa nở tươi xinh. "
Xuân Hà Nội - Thanh Trắc Nguyễn Văn
Hà Nội có bốn mùa, nhưng có lẽ mùa xuân là mùa khiến lòng người rung động nhất. Đó là khoảnh khắc giao mùa dịu dàng, khi cái lạnh se sắt của mùa đông dần nhường chỗ cho những tia nắng đầu tiên ấm áp, khi đất trời như thở phào nhẹ nhõm, mở ra một vòng quay mới của thời gian.
Mùa xuân Hà Nội không đến vội vàng, mà lặng lẽ ghé qua như một người bạn cũ. Những cơn mưa phùn rả rích, trời ẩm ướt, không khí se se lạnh – ấy là dấu hiệu quen thuộc của xuân Bắc Bộ. Nhưng ẩn sau sự lặng lẽ ấy là sức sống âm thầm đang trỗi dậy: chồi non nhú lên trên những cành cây trụi lá, hoa xoan, hoa gạo, hoa sưa bắt đầu nở trắng, tím khắp phố phường.
Mùa xuân cũng là mùa của Tết – của đoàn viên, sum họp, và khởi đầu mới. Phố cổ Hà Nội khoác lên mình tấm áo rực rỡ sắc màu với hoa đào Nhật Tân, quất Tứ Liên, và những chợ hoa đông vui tấp nập. Người người chen chân đi sắm Tết, tay xách bánh chưng, câu đối đỏ, gương mặt rạng rỡ niềm vui. Mùi trầm thơm phảng phất, tiếng pháo đìa đẹt của ngày xưa như vẫn vương trong ký ức của những người Hà Nội đã đi qua bao mùa xuân.
Buổi sáng mùa xuân, Hà Nội mờ trong sương nhẹ. Những cụ già đi bộ quanh Hồ Gươm, những em bé được mẹ mặc ấm đi chơi chùa, và cả những tà áo dài thấp thoáng trong lễ chúc Tết đầu năm... Tất cả tạo nên một Hà Nội yên bình, chậm rãi, đầy chất thơ.
Mùa xuân Hà Nội không rực rỡ như mùa thu, không mãnh liệt như mùa hè, nhưng lại đằm thắm, dịu dàng và chan chứa hy vọng. Đó là mùa của sự tái sinh, của những khởi đầu, của ước mơ lặng lẽ nảy mầm trong lòng người.
Ai đã từng sống giữa lòng Hà Nội một mùa xuân sẽ khó mà quên được cảm giác ấy – cái cảm giác như thời gian trôi chậm lại, để người ta kịp yêu hơn một chút phố phường quen thuộc, và lắng nghe sâu hơn nhịp đập của chính mình trong đất trời đang đổi thay.