"Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa,
Cái rét đầu đông giật mình bật khóc.
Hoa sữa thôi rơi những chiều tan học,
Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn."
Chia tay người Hà Nội - Bùi Thanh Tuấn
Nếu mùa thu Hà Nội là một bản nhạc dịu dàng, thì mùa đông lại là một khúc nhạc trầm – lạnh, lặng lẽ, mà sâu đến tận đáy lòng. Đông Hà Nội không dữ dội như miền núi cao, cũng chẳng hờ hững như miền Nam, mà là cái lạnh rất riêng – đủ để khiến người ta muốn rúc vào nhau, muốn đi chậm lại để lắng nghe lòng mình.
Mùa đông về, gió bấc thổi hun hút, bầu trời xám nhạt, mặt người cũng trầm hơn, áo quần dày hơn, những đôi bàn tay giấu trong túi áo hay len lén tìm nhau dưới lớp khăn len ấm. Những ngày sương giăng kín phố, Hà Nội như khoác lên mình tấm áo mơ màng, khiến phố phường vốn quen thuộc bỗng trở nên lạ lẫm và thi vị.
Mùa đông Hà Nội là mùa của những món ăn nóng, thơm lừng và ấm áp: bát phở bò nghi ngút khói vào sáng sớm, nồi bánh chưng luộc đêm đông, bắp ngô, củ khoai nướng trên vỉa hè, hay đơn giản chỉ là cốc trà nóng cầm tay cũng đủ làm ấm cả một chiều gió lạnh. Những quán cóc quanh hồ, ánh đèn vàng hắt lên tường cũ kỹ, người ngồi sát lại gần nhau – chẳng cần nhiều lời, cũng thấy ấm lòng.
Mùa đông cũng là mùa của nỗi nhớ, mùa khiến người ta dễ yếu lòng, dễ thương một ánh nhìn, một câu nói, một kỷ niệm đã cũ. Dưới những tán cây trụi lá ven hồ Tây, hay bên cầu Long Biên lộng gió, có những nỗi buồn rất nhẹ, rất trong – như sương, như mưa bụi tháng mười hai.
Hà Nội mùa đông không chỉ lạnh bởi thời tiết, mà còn bởi một nỗi cô đơn khó gọi tên. Nhưng chính cái lạnh ấy lại khiến tình người thêm ấm, khiến một cái nắm tay trở nên đáng quý, khiến người ta biết trân trọng hơn những điều giản dị: một mái nhà, một bữa cơm sum vầy, một cái ôm thật chặt giữa gió mùa.
Và rồi, qua mỗi mùa đông, người ta lại thêm yêu Hà Nội – yêu cái lạnh tê tái, yêu những buổi sớm mù sương, yêu cả những ngày co ro chờ nắng… Bởi vì trong cái lạnh ấy, Hà Nội đẹp một cách tĩnh lặng, sâu thẳm, và đầy cảm xúc.